Dường
như cả đại gia đình ông hoàng trinh thám Stephen King đều nuôi tham
vọng trở thành tiểu thuyết gia lừng danh với hàng loạt các cuốn sách
được xuất bản. Tuy vậy, Sleeping Beauties lại là sự hợp tác đầu tiên
giữa hai cha con. Owen King kể rằng hồi còn nhỏ họ thường chơi một trò
chơi quen thuộc: Stephen sẽ bắt đầu bằng một câu, Owen viết câu kế tiếp
và cứ thế hai người cùng nhau sáng tạo nên những câu chuyện. Sleeping
Beauties ban đầu là ý tưởng truyện kinh dị của riêng Owen, sau đó cùng
với sự giúp sức của cha anh – một cuốn tiểu thuyết liền mạch, kịch tính
đã ra đời.
Sẽ
ra sao nếu phần lớn phụ nữ trên đời đều rơi vào giấc ngủ lạ lùng không
tỉnh lại? Đáng sợ hơn từ cơ thể họ bung tỏa vô vàn tơ trắng, nhanh chóng
dệt nên các tấm mạng kín hình kén khổng lồ. Họ ngủ say sưa, xung quanh
đàn bướm đêm không ngừng bay lượn. Nếu ai đó định giải phóng cho nạn
nhân bằng cách xâm phạm tấm kén, “người đẹp ngủ” sẽ tỉnh lại trong trạng
thái giận dữ điên cuồng đến mức giết chết người đánh thức họ. Số ít phụ
nữ miễn nhiễm căn bệnh này cố gắng chống chọi trong tuyệt vọng, dùng
mọi cách để giữ cho bản thân tỉnh táo trong khi thế giới toàn đàn ông
ngoài kia đang biến chuyển theo hướng ngày càng tồi tệ. Dịch bệnh lan đi
được gọi là “Aurora Flu” – lấy theo tên nàng công chúa ngủ trong rừng.
Chủ
nghĩa nữ quyền là chủ đề xuyên suốt trong nhiều tác phẩm trước đó của
King. Những nỗi áp bức thực tế: bị quấy rối, lạm dụng, hiếp dâm
thường kết hợp với các thế lực siêu nhiên đen tối. Trọng điểm
của Sleeping Beauties cũng thế, mối quan hệ nam – nữ là trung tâm của
thảm họa. Nhân loại sẽ phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi: Dịch Aurora
có ý nghĩa gì? Nguồn cơn của nó từ đâu? Điều gì xảy ra trong lúc những
người phụ nữ ngủ? Khi nào họ tỉnh lại? Và nếu họ tỉnh lại mọi chuyện sẽ
thế nào?
Evie
Black – người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi Aurora Flu, vẫn ngủ và
thức dậy mỗi ngày có thể là chìa khóa để ngăn chặn đại dịch. Thế nhưng
thân phận cô gái xinh đẹp lại rất mơ hồ. Cô là ai? Là hóa thân của Mẹ
Thiên Nhiên trút nỗi giận dữ bị con người giày vò và hủy hoại thân thể?
Một nữ thánh đến để thanh tẩy và bắt đầu lại sự sống mới trên Trái Đất?
Một phù thủy? Một con quỷ? Hay một kẻ tâm thần? Rốt cuộc đâu mới là thân
phận thật sự của Evie? Hay tất cả đều không phải?
Sleeping
Beauties có liên kết kịch bản mật thiết với Under the Dome (2009) –
truyện về thị trấn nhỏ Maine trải qua một biến cố siêu thực tương tự.
Cuốn tiểu thuyết từng rất thành công khi tập trung khai thác bản chất tự
nhiên của con người trong cơn khủng hoảng. Bất chấp dàn nhân vật hùng
hậu và độ dài hơn 700 trang, “Những người đẹp ngủ” với kết cấu đậm
chất điện ảnh đủ sức lôi cuốn độc giả vào hành trình của nó. Người
đọc sẽ hồi hộp trải nghiệm nỗi kinh hoàng cảnh tượng diệt vong của ngày
tận thế trước khi chứng kiến sự khải huyền. Mặc dù vừa mới ra mắt, cuốn
sách đã ngay lập tức được mua bản quyền để chuyển thể thành phim truyền
hình trong nay mai.
Trích đoạn Sleeping Beauties:
Lila stood frozen
at the edge of the clearing, her neck craned, staring upward. Flocks of
moths fluttered around her, brown in the shade, seeming to turn an
iridescent gold in the late afternoon sunshine.
She had read
somewhere that the tallest tree on earth a redwood – was just under four
hundred feet high. The tree in the center of the clearing looked taller
than that, and it was no redwood. It was like no tree she’d ever seen.
From the cloud of
ferny leaves far above her, a flock of birds exploded into the sky.
They were green, and at first Lila thought they were parrots, only
they were too small. They flocked west, forming a V-like ducks, for
Christ’s sake and were gone
She pulled her
shoulder mic, thumbed the button, and tried to raise Linny in dispatch.
She got nothing but a steady wash of static and somehow wasn’t
surprised. Nor was she when a red snake – thicker than one of Van
Lampley’s pumped-up biceps and at least three yards long – slithered
from a vertical split in the amazing tree’s gray trunk. The split was as
big as a doorway.
The snake lifted
its spade-shaped head in her direction. Black eyes surveyed her with
cold interest. Its tongue tested the air, then withdrew. The snake slid
rapidly up a crevasse in the trunk and coiled over a branch in a series
of neat loops. Its head pendulumed. The impenetrable eyes still regarded
Lila, now viewing her upside down.
There was a low,
rippling growl from behind the tree, and a white tiger emerged from the
shadows, its eyes bright and green. A peacock strutted into view, head
bobbing, fanning its glorious tail, making a noise that sounded like a
single hilarious question, repeated over and over: Heehh? Heehh? Heehh?
Heehh? Moths swirled around it.
Tạm dịch:
Lila
đứng lạnh cóng ở rìa bãi đất trống, nghển cổ nhìn lên trên. Rợp những
đàn bướm đêm vỗ cánh quanh cô, nhuộm thành bóng nâu, hồ như hóa thành
vàng lóng lánh trong ánh chiều tà.
Cô
đã đọc ở đâu đó rằng, cái cây cao nhất trên thế giới – một cây hồng mộc
cũng chỉ dưới 120m. Cái cây ở giữa trảng đất trống rõ ràng trông cao
hơn thế, và nó không phải loài cây gỗ đỏ. Nó không giống bất cứ cây nào
cô từng thấy.
Từ
trên tán dương xỉ dày cao cao trên đầu cô, một bầy chim tung cánh lên
trời. Chúng màu lục và ban đầu Lila nghĩ chúng là lũ vẹt, chỉ là chúng
quá nhỏ. Bầy chim tụ về hướng tây, làm thành một hình chữ V, và ơn Chúa
bay đi mất.
Cô
rút chiếc bộ đàm ra, bấm nút, và cố khẩn thiết liên lạc với Linny. Cô
không nghe thấy gì khác ngoài tiếng tạp nhiễu đều đều và không hiểu sao
không hề kinh ngạc. Ngay cả khi một con rắn đỏ, bự hơn cả bắp tay
của Van Lampley và dài ít nhất gần ba mét, trượt ra khỏi kẽ nứt dọc trên
thân cây xám kỳ khôi. Kẽ nứt lớn tựa một cánh cửa.
Con
rắn ngóc cái đầu dẹt nhọn hình chiếc thuổng của nó về phía cô. Đôi mắt
đen dò xét cô với một ánh quan tâm lạnh lẽo. Cái lưỡi của nó thè ra kiểm
tra không khí rồi rụt lại. Con rắn trườn nhanh lên một rãnh nứt của
thân cây và cuộn mình trên chạc cây thành một chuỗi những vòng tròn
thanh nhã. Cái đầu nó đu đưa. Cặp mắt khó đoán vẫn chăm chú vào Lila,
nhìn cô theo chiều đảo ngược.
Có
một tiếng gầm gừ trầm trầm lay động phía sau cái cây và một con hổ
trắng hiện ra từ bóng tối, đôi mắt màu xanh biếc sáng quắc lên. Một chú
chim công nghênh ngang lọt vào tầm mắt, lúc lắc cái đầu lên xuống, xòe
chiếc đuôi lộng lẫy, tạo nên thứ âm thanh hệt như một câu hỏi hoan hỉ
độc nhất, cứ lặp đi lặp lại: Hửm? Hửm? Hửm? Hửm? Bầy bướm đêm bu quanh
nó.