Kịch Harry Potter and the Cursed Child: Màn 1 - Cảnh 2
Sân ga số chín ba phần tư
Sân ga được bao phủ bởi làn hơi nước dày đặc trắng xóa tỏa ra từ tàu tốc hành Hogwarts.
Và
nơi đây cũng vô cùng nhộn nhịp. Nhưng thay vì những người ăn mặc bảnh
bao khởi đầu một ngày của họ, nó hiện tại đầy nhóc phù thủy và pháp sư
vận áo chùng chủ yếu đang xoay sở nói lời tạm biệt với đám nhóc con cháu
họ.
Albus: Nó đây rồi!
Lily: Ôi, đẹp quá.
Albus: Sân ga số chín ba phần tư.
Lily: Họ đâu rồi? Họ có ở đây không? Lẽ nào họ không tới sao?
Harry chỉ về phía Ron, Hermione và con gái họ Rose đang đứng. Lily vội vàng chạy đến chỗ cả ba.
- Bác Ron, bác Ron ơi!
Ron ngoái lại nhìn họ khi Lily chạy về phía anh. Anh bế bổng cô bé lên trên đôi tay mình.
Ron: Liều đó có phải đứa cháu gái Potter yêu quý của bác không.
Lily: Bác biết trò của cháu rồi phải không?
Ron: Cháu có biết về mánh phù thủy nhà Weasley? Mũi thính nhạy - cướp đi hơi thở.
Rose: Mẹ, ba lại đang làm trò tẻ nhạt ấy.
Hermione: Con nói là nhạt nhẽo, ba lại bảo nó rất hay ho. Mẹ cho rằng nó là gì đó ở giữa cả hai.
Ron:
Bám chặt vào. Hãy xem bác nhai gọn mớ không khí này. Và nó chỉ là một
vấn đề đơn giản của... Khoan đã, hình như bác ngửi thấy mùi tỏi thoang
thoảng đâu đây.
Ron hít hít mặt cô bé. Lily khúc khích cười.
Lily: Bác thì toàn mùi cháo.
Ron: Bing, bang, boong. Nào quý cô, hãy sẵn sàng để không ngửi thấy mùi gì nữa..
Anh véo mũi cô bé
Lily: Mũi của cháu đâu rồi?
Ron: Ta -da
Bàn tay anh trống trơn, đó là một trò lừa vụng về song mọi người đều thích sự vụng về ấy.
Lily: Bác khùng quá!
Albus: Mọi người lại nhìn chúng ta chằm chằm.
Ron: Bởi vì bác đấy. Bác rất ư là nổi tiếng. Các thí nghiệm về mũi của bác đã trở thành huyền thoại.
Hermione: Chúng tất nhiên đã thành một cái gì đó.
Harry: Đậu xe ổn chứ hả?
Ron:
Ừ. Hermione không tin là mình đã đậu kỳ thi sát hạch lái xe của dân
Muggle, cậu biết không? Cô ấy nghĩ mình đã phải ếm bùa lú lẫn thằng cha
giám khảo.
Hermione: Em không hề nghi ngờ gì hết. Em hoàn toàn tin tưởng ở anh.
Rose: Còn con thì hoàn toàn tin tưởng ba đã ếm bùa lú lẫn cho ông giám khảo.
Albus: Ba ơi!
Albus kéo áo chùng của Harry. Harry nhìn xuống.
Albus: Ba có nghĩ rằng, sẽ ra sao... sẽ ra sao nếu con bị cho vô nhà Slytherin?
Harry: Và điều đó thì có làm sao?
Albus: Slytherin là nhà của rắn, của Ma Thuật Hắc Ám. Đó không phải là nhà dành cho các phù thủy can cảm.
Harry:
Albus Severus, con được đặt tên theo hai vị hiệu trưởng của trường
Hogwarts. Một trong hai người đó là thành viên nhà Slytherin và ông ấy
có lẽ là người dũng cảm nhất mà ba từng biết.
Albus: Nhưng nói vậy...
Harry: Nếu con thấy nó thật sự quan trọng với con, chiếc Nón Phân Loại sẽ xem xét cảm giác của con.
Albus: Thật hả ba?
Harry: Nó đã từng làm vậy với ba.
Có một vài điều anh chưa bao giờ nói trước đây, nó âm vang trong đầu anh một khoảnh khắc.
Harry: Hogwarts sẽ tạo dựng nên con người con, Albus. Ba hứa với con là sẽ không có điều gì đe dọa ở đó.
James: Tránh xa khỏi mấy con Vong Mã. Phải coi chừng mấy con Vong Mã.
Albus: Em nghĩ chúng vô hình mà.
Harry:
Hãy nghe lời các giáo sư của con. Đừng nghe James nói. Nhớ chăm sóc bản
thân. Còn giờ nếu con không muốn con tàu này lăn bánh mà không có con
thì nhanh chân lên.
Lily: Con sẽ chạy theo cho đến khi con tàu đi khuất.
Ginny: Lily, quay lại ngay!
Hermione : Rose, nhớ gửi tình yêu thương của chúng ta cho giáo sư Neville.
Rose: Mẹ, con không thể gửi gắm tình yêu thương đối với một giáo sư.
Rose bước về phía con tàu, Liền đó Albus quay lại ôm Ginny và Harry lần cuối trước khi nối gót cô bé.
Albus: Được rồi. Tạm biệt.
Nó trèo lên khoang. Hermione, Ginny, Ron và Harry đứng nhìn con tàu. Còi tàu rú lên trên khắp sân ga.
Ginny: Chúng rồi sẽ ổn thôi, đúng không?
Hermione: Hogwarts là một nơi tuyệt vời.
Ron: Tuyệt vời. Kỳ diệu. Đầy ắp đồ ăn. Anh sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để được trở lại đó.
Harry: Kỳ lạ, tất cả những gì Al lo lắng là nó sẽ bị phân vô nhà Slytherin.
Hermione:
Điều đó có là gì. Rose còn đang lo là liệu nó có phá được kỷ lục
Quidditch trong năm thứ nhất hoặc thứ hai không? Và nó sẽ lấy được chứng
chỉ Pháp Thuật Thường Đẳng sớm cỡ nào?
Ron: Mình chẳng biết nó lấy những tham vọng ấy từ đâu ra?
Ginny: Anh sẽ cảm thấy thế nào, Harry? Nếu Al.. nếu như nó thực sự vô nhà Slytherin?
Harry: Em biết đến, Gin. Bọn anh luôn nghĩ sao em không vô nhà Slytherin nhỉ?
Ginny: Gì cơ?
Ron: Thành thật mà nói, anh Fred và George đã cá cược về vụ đó.
Hermione: Chúng ta đi được chưa? Mọi người đang nhìn kìa.
Ginny: Mọi người luôn nhìn khi cả ba đi chung với nhau. Khi tách ra, họ luôn luôn nhìn theo anh.
Cả bốn người bước ra khỏi nhà ga. Ginny chặn Harry lại.
Ginny: Harry, nó sẽ không sao đâu, đúng không?
Harry: Tất nhiên rồi em.
No comments:
Post a Comment